- Mày định thế này mãi sao?!?

Không trả lời, nó chỉ cười. 1 ánh mắt vô hồn, nụ cười rất ngây thơ nhưng vô cảm phảng phất khói thuốc lá nơi miệng nó đang ngậm gợi nhớ về ký ức đã rất lâu rồi.

***



Một ngày đẹp trời như bao ngày, cả lớp đang hồi hộp trong cái trò đếm số gọi tên kiểm tra bài của thầy anh văn (1 ông thầy kinh hoàng nhất mà bây giờ mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn cứ tưởng như ông ấy là 1 tay găng tơ nga đang chơi trò cò quay với chúng tôi) thì nó xuất hiện. Bước vào lớp với thân hình nhỏ con và cái dáng vẻ Trần Hạo Nam rất chi là thời thượng lúc bấy giờ: tóc dài rũ lòe xòe che mắt, áo sơ mi bó cứng, 1 cái quần bó đáy ngắn ống loe và đôi dép HC. Lũ con gái bị choáng ngợp trước 1 soái ca phong trần còn bọn tôi thì bụm miệng cười thằng tộc này ko biết ở đâu chui ra.

Đúng như dự tính của chúng tôi, anh ấy đã được mời ra về cắt tóc và đi dép có quai hậu, nó nghĩ mình là ai và đang ở đâu chứ? Đây là ngôi trường khét tiếng chuyên thu phục học sinh bất trị của các trường đuổi ra hoặc không dám nhận đấy thằng ngu à, trước khi vào trường phụ huynh đã được mời ký tờ giấy làm tan nát cõi lòng học sinh được nôm na gọi thân yêu là "lệnh cho đánh dưới mọi hình thức và không truy cứu". Sau 2h vật vã, cuối cùng anh ấy đã lết lên với 1 cái dáng vẻ thay đổi 100% so với lúc trước. Tóc cắt ngắn vuốt ngược lên khoe trán đúng như yêu cầu của ông thầy nhưng thay vì có 1 chàng trai hiền lành khép kín như vừa nãy thì thay vào đó là 1 khuôn nhỏ bé và rất trẻ con nhưng trán của anh ấy quả là vĩ đại khiến thầy anh văn phải hối hận vì lời khuyên của thầy cho nó, vâng 1 cái trán chi chít sẹo.
Lần này nó lại lủi thủi lết đôi giày jean ra nhà wc chải tóc lại, tôi vẫn không thấy chút cảm xúc gì từ khuôn mặt bơ bơ như cái máy với đôi mắt ít khi chớp ấy. Nó trẻ, rất trẻ so với chúng tôi, nhìn bề ngoài với cái bộ dạng ấy chắc hẳn ai cũng nghĩ nó chỉ là học sinh lớp 5 hơi cao hơn bình thường 1 chút. Nó cũng rất ngoan và lịch sự khi ra vào chào giáo viên, ngồi chăm chú nghe giảng đôi khi bơm vài câu bông đùa ( 1 sự khác lạ so với bọn nhát chết chúng tôi, nó như 1 luồng sinh khí vui vẻ ùa vào cả lớp). Nhưng với vẻ phong trần hớp gái của nó vô tình tạo thành 1 sự nguy hiểm đến từ các lớp đàn anh khối 9 và 10, rồi một buổi chiều nó được mời ra sau ruộng làm phát giao hữu.

Thủa ấy tôi to con nhưng nhát lắm, chỉ được cái mẽ hù dọa mấy thằng trẻ ranh bé con và lớp dưới thôi. Tuy là bạn nhưng nghe bảo 2 người kè nó ra sau ruộng mặc dù muốn giúp lắm nhưng chả dám dây vào chỉ đi theo hốt xác nó thôi. Nhưng người tính không bằng trời tính, nó làm tôi bất ngờ và choáng ngợp trước cái sức lực và tốc độ ẩn sâu nơi thân xác thon gọn ấy. Nó đánh 2 tiền bối lớp 9 và 10 không kịp đỡ cũng như chạy rồi ghé tai 2 nạn nhân cười mỉm nói gì đó (nụ cười sau này tôi luôn gặp, nụ cười tạo nên khuôn mặt vô cảm quái quỷ của nó) chẳng biết nó nói gì mà hôm sau 2 ông lớn có tiền sử đi tù vì đâm chém của 2 thằng kia phải lên xin lỗi và dúi cho nó 1 mớ tiền làm hòa.

Rồi cả trường rộ lên tin đồn nó là người của băng X ( thực chất là 1 nhóm cùng lớp tuổi 1983>1984 của 1 cái xóm với thành tích vô cùng bất hảo và đi tù gần hết rồi), nó cũng bắt đầu hành động với việc bán cần trong trường kiêm luôn sứ mệnh đánh thuê nếu có khách hàng yêu cầu. Sau khi tin đồn tung ra 3 ngày thì hầu như cả trường bá vào nó như kiểu tìm 1 chỗ dựa cho ấm lưng còn tôi, tôi đã là bạn thân trong tâm nó từ cái giây phút tôi can đảm đi hốt xác nó về.

Trái với cái thành tích ấy, trong học tập nó rất ngoan và thông minh, luôn dc giáo viên khen ngợi hết lời nhưng nó vẫn ít nói và chẳng bao giờ thổ lộ cảm xúc cho ai thấy khiến con người thật của nó là như thế nào vẫn còn là 1 ẩn số không lời giải đáp với chúng tôi. Thế là 1 chiến dịch tình báo cấp cao do các hot girl của lớp lập ra để tìm hiểu con người thật của nó và chính tôi – thằng bạn tạm coi như thân sẽ là điệp viên chính.Tôi rất ngán xóm nó nên đánh liều đến hỏi nó, với cái nụ cười mỉm trên môi thêm điếu thuốc nó lí nhí kiểu gằn gằn với cái giọng trầm ấm (1 cái giọng trời cho ngọt hơn kiểu lừa tình của bọn ca sĩ cải lương trong phim) :"2h sáng mai đến nhà ông Y chuyên mổ heo". (dễ như ăn kẹo vậy mà lập kế hoạch cho lắm vào).

Một buổi sáng của nó bắt đầu bằng việc súc miệng 2 con heo thịt khoảng trăm cân, nhìn nó vừa ngậm điếu thuốc vừa ra thịt heo rất là điệu nghệ và thư thái như kiểu họa sỹ vẽ tranh ch71 không phải là 1 dân đồ tể chuyên nghiệp hay 1 học sinh lớp 8 khiến tôi không khỏi rùng mình và tự lý giải được cái sức mạnh và tốc độ mà hôm nó làm thịt 2 thằng sau ruộng. 5h khi tất cả đã xong nó bắt đầu ra công viên chạy bộ, đánh cầu lông với các anh chị thuộc hàng cộm cán khu vực.6h nó quay trở lại lò mổ để lấy 2 miếng thịt nạc mà lúc nãy nó đã cẩn thận cắt từ trong khoang bụng con heo mà dường như có 1 thứ văn bản vô hình nào đó bà chủ công nhận đó là của nó và về nhà (theo lời nó thì để mang về nấu ăn sáng).

Tôi cũng về tắm rửa đi học, tranh thủ nó chưa tới và kể chuyện đó cho các con mắt trợn tròn ra kinh ngạc của mấy nhỏ bạn. Sau 1 ngày học tập, tôi lại theo chân nó tiếp tục công việc điều tra, này là ghé chợ mua rau củ thịt thà trái cây, ghé bách hóa mua ký đường bột ngọt, 2 gói thuốc lá 1 cho bố 1 cho con. Nhà nó ở cuối xóm, làm bằng gỗ đã cũ và hơi mục nát nhưng lại rất sạch sẽ và ngăn nắp. Ông bà nó đã rất già còn bố nó thì bệnh liệt giường, 1 cô em gái nhỏ xinh kém nó khoảng 10 tuổi. Nó bắt đầu phân phát "lọ cao, bánh đa của bà nhé", "chùm vải này của ông này, ông ăn đi không cần phần cho ai đâu", "kẹo của bé, 2 mới mua cho bộ đồ nữa nè, mang thuốc vào cho bố rồi mặc thử xem vừa không 2 ra đổi cho" nhìn nó đúng chuẩn của 1 bà chị đảm đang hiền lành. Bước xuống nhà bếp nó cởi áo ra – trời đất quỷ thần ơi 1 cái đuôi tóc thắt con rết dài ngang thắt lưng, hình xăm chi chít đầy người như kiểu zakuza nhật trong mấy cái băng ca nhạc tôi hay xem nhà ông hàng xóm làm một thẳng trẻ trâu như tôi choáng ngợp không thốt nên lời. Nó cười rồi châm điếu thuốc và mang đồ ra nấu ăn. Lại một lần nữa tôi bất ngờ vì khả năng bếp núc của nó, nó nấu ăn như 1 đầu bếp chuyên nghiệp, nấu nướng, dọn bàn cho mọi người ăn, bưng đồ ăn cho bố nó rồi khi mọi người ăn thì nó cho heo cho gà ăn, giặt giũ tất bật như 1 người mẹ của cả gia đình.

Sau khi xong tất cả cũng là lúc no dọn dẹp chén bát và bới 1 tô cơm cho nó, 1 cho tôi. Tôi hỏi nó:

- Mày bao nhiêu tuổi rồi?

- Bằng mày!

- Mẹ mày đâu?

- Làm xa.

- Mày làm vậy không sợ mẹ buồn à?

- Làm gì?

- Chuyện ờ trường ấy!

- Mày nghĩ tiền đâu mua đồ ăn, tiền đâu mua bánh trái lúc nãy?

....

Đồ ăn nó nấu rất ngon nhưng nghe đến câu đó nó nhạt hẳn trong miệng tôi.

- Mày không sợ mang tiếng sau này không lấy được vợ, mẹ mày buồn, gia đình mày biết à?

- 1 mình t thôi mà, miễn sao mọi người có thêm 1 chút được rồi, suy nghĩ gì lắm vậy cu!!!

Miếng cơm trong miệng tôi mặn chát vì tôi trước giờ chỉ biết ăn học và đòi này đòi kia trong khi đang ngậm miếng cơm từ 1 người bằng tuổi tôi đã phải làm tất cả mọi việc, chẳng suy nghĩ gì cho bản thân, miệng luôn tươi cười, không một chút oán giận số phận, nó vẫn mỉm cười và tạo nụ cười cho chúng tôi trong suốt 2 năm cuối cấp.


Facebook Google twitter
Từ khóa:
Cùng Chuyên Mục
Blogger Comments
Facebook Comments

Tin Tức Online
Xem Thêm Tất Cả »
Góc Chia Sẻ
Xem Thêm Tất Cả »
Game - Ứng Dụng Hay Tháng 8
Xem Thêm Tất Cả »
Góc Thư Giản
Xem Thêm Tất Cả »
Bài Viết Ngẫu Nhiên
Copyright © 2016 - All Rights Reserved
Template by Bùi Đạt - Powered by Blogger | SiteMap