g. Nhìn bộ dạng lúc đó thì ai mà chả cười. tay cầm cái gậy ngắn ngắn, đội cái mũ lá , quần ống cao ống thấp, một gã nông dân chính hiệu . Chưa kịp định thần vì cái vô duyên của 2 con đó (thật ra là nó xấu hổ vãi ra) thì lại đơ thêm phát nữa. con bé H đang ở nhà nó. Móa

“Ơ ơ. H đi đâu đây” nó vừa lại ngồi cạnh H vừa hỏi (ngồi cạnh chứ nhà có 1 cái ghế dài, 1 cái đơn, mẹ ngồi ghế đơn mất rồi).

“Nè, giấy báo”

“Báo gì?” Nó tròn mắt hỏi H.

“Đại học. chứ báo gí nữa” bé H nói.

Nó cầm giấy báo, vừa đọc đến chữ giấy báo nhập học mà nó sung sướng. Nó hét lên:

“AAAAA, Đỗ rồi, con đó rồi mẹ ơi” Vừa hét vừa ôm luôn H. móa, hét thì hét với mẹ nó mà ôm lại ôm con H mới đau. Nó cũng chả để ý.

“T, bỏ ra” nó nghe ai đó nói. Nó có lấy cái gì của ai mà bắt nó bỏ nhỉ. Chợt nó giật mình. Oái, nó đang ôm H.

Nó buông H ra. Nhìn H, nó cười trừ, nhưng H thì mặt đỏ như quả gấc, mặt cúi cúi bẽn lẽn. Quả này cmnr.

“Xuống chăn trâu với T, nhiều thứ chơi lắm” nó phá cái vẻ ngượng ngùng bằng lời chào mời hấp dẫn ;

Tưởng 2 đứa nó không chịu đi, ai dè nó hưởng ứng nhiệt tình. Lỡ dại rồi, thôi thì cho ra chơi, nhúng xuống đập nước cho nó chết cmn đi (đang nghĩ đến cảnh té nước thôi nha).

Vừa xuống đến chỗ chăn trâu, thấy cái đập nước to, trong xanh nó hét lên sung sướng, chạy tưng 1 phát xuống nước chơi luôn. (con này như chưa bao giờ thấy nước hay sao ấy. phởn quá, hừm). Cái đập này không như các đập thủy điện đâu nha. Bãi thoai thoải, sâu dần giống bãi biển lắm. chỉ mỗi tội không có cát mà chỉ toàn cỏ thôi. Mưa nhiều là nước dân lên cỏ nên sạch.

Đang trải lòng phơi phới dõi theo con phởn H thì nó biến mất khỏi tầm ngắm. (Đậu má, cái con nà nó chạy vào cái vùng toàn đất sét, mà đất sét thì trơn trượt lắm). nó phi luôn ra chỗ H. tay H cứ đập đập làm nước bắn tung tóe. Nó với lấy tay H. keo mạnh đưa H nổi khỏi mặt nước. hnay mới biết người nhỏ H nhẹ không. Vừa đứng dậy, H ôm chầm lấy nó, khóc nức nở. Ặc, khóc gì trời(chắc là giả bộ để ôm nó đây )).

“Hu hu, ướt hết rồi, sao không nói cho H.. huh u.. tại T đó .. huh u” H vừa ôm nó vừa khóc. Quái, ướt tí mà đã khóc, nước thì chỉ đến quá đầu gối chứ mấy. (chắc con này giả bộ).

“Ờ”

“hu hu” H lại khóc

“Ai bảo phởn, chạy tót một mạch ra”

“Mà nhìn xuống coi, nước cạn thểu à” nó chọc quê H, H nhìn xuống thấy nước cạn thật, hình như H bắt đầu thấy quê

“Ứ. Tránh ra”. Sau khi nghe tránh ra là “Rầm” chưa kịp hiểu cái tiếng đó ở đâu ra thì nó đã nằm gọn trong nước. Nó lại nhớ mấy câu thơ:

“Quê hương tôi có con sông xanh biếc.

Nước gương trong soi tóc những hàng tre.

Tâm hồn tôi là những buổi trưa hè.

Tỏa bóng xuống dòng xong lấp loáng”

“ Chưa bao giờ bị ướt do gái đẩy đâu nha” Vừa nói vừa làm bộ mặt lưu manh tiến đến H.

Như hiểu ý nó, H vừa la vừa chạy. nhưng mà chạy sao được. no vồ lầy H, cả 2 cùng ngã dúi dụi xuống nước. vô tình nó với H lại ôm nhau thêm lần nữa. 2 đứa giống như chưa bao giờ nghịch nước, chả để ý gì xung quanh, mặc mọi người cười. bạn H đứng trên bờ cũng cười ngặt nghẽo. 2 đứa như 2 đứa điên.

Đến lúc này thì 2 đứa như bừng tỉnh (nghe nghiêm trọng). Cả 2 ướt sạch trơn.

“Thôi, H phải về thôi, Ướt thế này chơi đc gì nữa”

Nó đững gãi đầu.

“Ờ hè. Ướt sạch rồi” Cả 2 cùng ngại ngùng.những với nó. H vẫn chỉ là 1 người bạn.

Đưa H với bạn về nhà. Mẹ nhìn 2 đứa mà chả nói đc câu gì. Nó chạy vội vào lấy cái khăn cho H lau tạm.

“Khăn. Lau đi”

Cái khăn bé ti. Thủng lỗ chỗ. Nó có bao giờ để ý đến mấy cái đó đâu, có sao dung thế. Hnay đưa H dùng, cũng ngại. Rồi H với đứa bạn cũng về.

“Mẹ ơi, chúng con về” Ặc, cái con này, dám mẹ mẹ con con thế đó. Chào xong H cười rất tươi. Nụ cười cùng mái tóc xơ xơ do ướt, nhưng sao vẫn thấy đẹp. Nó chưa bao giờ để ý H cười. vì thứ nhất nó ko quan tâm con gái khi đi học, thứ 2 nữa có quan tâm thì cũng chẳng dám để ý tới H. vì H là con 1, lại là con nhà khá giả. Lại xinh nhất lớp nữa.

Thế là 2 đứa về. nó đi dắt trâu về luôn. Tối hôm đó là buổi tối rất vui của nó cũng như bố mẹ nó. Anh chị nó ở xa, chắc ngày mai nó mới xuống bà ngoại gọi điện thông báo được. Đêm nằm nó cứ mông lung. Thật không ta, nó đỗ đại học? Nó nghĩ quãng đời sắp tới. nó học. bố mẹ nó lại phải lo lắng, khổ thêm nữa rồi. Nhưng nó phải học thôi, cố lắm nó mới đỗ mà. Có học sau nó mới thoát nghèo được. Nó cứ nghĩ về chuyện nó, mà không hề nghĩ đến buổi chiều vui vẻ với H. Nó vô tâm quá chăng? Rồi dần nó chìm vào giấc ngủ.







Những ngày sau đó, mọi việc cứ diễn ra bình thường. nó tất bật làm giấy tờ cho ngày nhập trường. trường nó ở tận đà nẵng cơ mà. Không khí gia đình vui hơn ngày thường, nhưng đâu đó trong mắt bố mẹ nó là nỗi lo, lo cho nó ăn học, những cảm xúc đan xen lẫn lộn. Vui vì đc đi học, vào đà nẵng, xem cầu quay, điều mà lúc nó đi thi chưa kịp coi, lo vì gia đình nghèo, lại thêm nó ăn học, không biết lấy gì lo cho nó. Rồi bố mẹ đã khổ, lại khổ thêm.

Một buổi sáng, nó đang ngồi chơi với 2 đứa con nít. Thì H lại xuất hiện (Móa, toàn xuất hiện những lúc không ngờ). Lần này đang lom khom chơi ô ăn quan mới đau chứ. May tiếng xe máy nên nó biết, quay lại thì H cười rất tươi. Nó đơ (chả lẽ nó say ).

“Yêu trẻ con quá nha”

“Ờ, thì…. (nó gãi đầu)… trẻ con mà. Hehe. Đi đâu đây”

“Đi chơi, nhớ T đó”. Con này gan ghê nha, nó nghĩ bụng

Nó chỉ cười trừ, chả biết nói gì thêm. Hôm nay H mặc váy trắng tinh, chưa bao giờ nó đc nhìn H mặc váy cả. Mải nhìn quên mất mời H vào nhà chơi.

“Không cho người ta vào nhà uống nước à”

“Ờ ờ, quên mất.hihi” nó ấp úng

Nó cầm xe H dắt vào sân. H lẻo đẻo theo sau. (Chà, giống vc về thăm nhà ghê).

“2-9 qua nhà H chơi nha” chưa kịp ngồi H đã mở lời

“Ờ ờ, mà có việc gì à” nó vẫn ấp úng

“Liên hoan”

“Liên hoan gì?” nó hỏi

“Đại học chứ gì nữa”

“Oaaaa…. Thế hả?” nó đang tỏ vẻ vui mừng thì giả bộ cụt hứng, làm H bực, rồi giận nó. Lúc đó cứ tưởng H giận thật, nó ngây thơ chứ đâu biết H cũng chơi lại nó.

“Vô tâm. Hừm” nói xong H xịu mặt lại.

“hề hề. uống nước đi nè. H giỏi quá he” trời, nó khen nữa chứ, hôm nay nó lỳ quá.hay là nó đã thay đổi,haizzz, bột phát thế thôi, chả đổi gì cả

Ngồi nc một lúc thì H đi mời những đứa khác. Nhà nhiều đứa bạn nó, khá giả nên đỗ đại học là liên hoan, chứ nó thì không nghĩ đến. bố nó có bảo là làm liên hoan nhẹ, nhưng nó một mực từ chối. vì nó biết, tốn kém lắm.

2-9 cũng đến, nó lọc cọc đạp xe đi nhà H, móa nó ông trời muốn cản nó thì phải. vừa đi được 1 lúc thì trời đổ mưa. Nó lại chả đem áo mưa,nó đành tấp vào hiên nhà cạnh đường đứng trú mưa. Mưa mãi.nóng ruột, vì tới giờ rồi mà vẫn mưa, nhưng nó vẫn chờ. Cuối cùng thì trời cũng chịu ngớt cho nó đi, “sau cơn mưa trời lại sáng” chả phải sáng nữa mà nắng chang chang. Trời thế này thật khó chịu.Đạp đến nơi thì cũng sắp tàn tiệc. Nó phân vân không biết có nên vào hay chờ xong rồi vào. Nó nhìn vào trong, bạn nó vẫn ngồi nhiều, mà sao hôm nay đứa nào cũng đi xe máy thế. Giờ mới biết bạn bè nó khá nhiều. Nó quyết định vào. Trên tay cầm chiếc bút đã gói cẩn thận, đang lơ ngơ nhìn đám bạn thì H ở đâu chạy ra.

“T”

Nó ngoảnh lại thấy H ở đâu chạy vào sau nó

“Ớ. H đi đâu về thế. Liên hoan mà đi đâu”

“Chờ mãi chả thấy T, đi coi coi ở đâu” Xời, nó đc ưu ái quá.kè kè

Nó cười mỉm

“Này, tặng H”

Nó chỉ tặng H đc cái bút, bút này nó mua lâu rồi nhưng chưa dám dùng. Cứ để ngắm. hơ hơ, giờ mới thấy tác dụng của sự giữ gìn.hehe.





 truyen  hay

Facebook Google twitter
Từ khóa:
Cùng Chuyên Mục
Blogger Comments
Facebook Comments

Tin Tức Online
Xem Thêm Tất Cả »
Góc Chia Sẻ
Xem Thêm Tất Cả »
Game - Ứng Dụng Hay Tháng 8
Xem Thêm Tất Cả »
Góc Thư Giản
Xem Thêm Tất Cả »
Bài Viết Ngẫu Nhiên
Copyright © 2016 - All Rights Reserved
Template by Bùi Đạt - Powered by Blogger | SiteMap